Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

CChương 1177 - 1178: Không thể bại (1 - 2)


Truyện Hoa Sơn Tiên Môn

Tác giả: Mạc Lăng Mạc Tuyết
Chương 1177 - 1178: Không thể bại (1 - 2)

Tam cực quy nhất, đây là tinh hoa cả đời Kiếm Chi Tử, bị Lục Nguyên phục chế lại rồi đem âm dương bàn nhét vào, đó là bởi vì âm dương là thiết tắc thứ hai hắn học, rất là quen thuộc, rồi còn đạo tự phân thân phát huy tức dụng cho nên mới thêm âm dương bàn vào được, biến thành tứ cực quy nhất thức. Đây chính là cực hạn của Lục Nguyên.



Muốn đem đại nhân quả bàn, trật tự thiết tắc không hoàn chỉnh thêm vào thì khó khăn lớn quá nhiều. Càng nhiều thiết tắc quy nhất thì khó khăn càng lớn. Lục Nguyên thử rất lâu nhưng vẫn không cách nào đem sáu thiết tắc quy nhất. Dù phát huy đạo tự phân thân đến cực hạn cũng không cách nào để sáu thiết tắc quy nhất. Phải bỏ cuộc sao? Mặc dù Lục Nguyên gần như tập trung tất cả tinh thần vào kiếm chi không gian của mình nhưng cũng phát hiện chiến đấu bên ngoài đã chịu thương ngày càng nhiều, bây giờ mình toàn dựa vào vô thượng cương nhu thân mà chống.

Nhưng vô thượng cương nhu thân không thể chống đỡ bao lâu, tối đa là một nén nhang nữa, trong vòng một nén nhang không nghĩ ra cách sáu thiết tắc quy nhất thì sẽ thua trận này. Thua! Mình tuyệt đối không muốn thua. Có chút cuộc chiến có thể thua. Nhưng có một số trận chiến phải thắng, không thể không thắng. Ví dụ như trận chiến này không thể không thắng, bởi vì đằng sau cuộc chiến chính là Hoa Sơn. Muốn bảo vệ Hoa Sơn thì phải thắng trận.

Trong lòng Lục Nguyên bùng phát tín niệm, nhưng khoảnh khắc này dường như tín niệm không đem đến bao nhiêu tác dụng. Làm sao đây? Lục Nguyên lần thứ hai chìm trong suy tư.đạo tự phân thân không có tác dụng, tiểu kiếm đạo thụ cũng không tác dụng, kiếm đạo môn càng vô dụng. Những thiết tắc này là mười thiết tắc trong thiên địa chứ không phải mười thiết tắc kiếm đạo, pháp đạo, võ đạo phật đạo, hoang đạo toàn bộ đều nằm trong mười thiết tắc này, làm sao đây.

Vô tình tay Lục Nguyên vung triệu qua thất tình chi kiếm. Kiếm cửu, thất tình chi kiếm! Một kiếm này khác với kiếm bát trước đó đều không có thực thể, chỉ khi dùng mới phát huy ra. Kiếm cửu, thất tình chi kiếm luôn là thực thể, một thanh trường kiếm sắc bén bảy màu chớp lóe. Hỉ, nộ, ai, sợ ái, ác, dục, bảy loại tình cảm đều ghi đoạt trong một kiếm này. Lục Nguyên vô tình triệu thất tình chi kiếm là vì đại nhân quả bàn lôi kéo, dường như phát hiện đại nhân quả bàn nhẹ nhàng rất nhiều, gần với bốn cực khác hơn. Đây là sao? Lục Nguyên ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu đây là sao cả.

Thất tình chi kiếm vừa ra tại sao khiến thiết tắc dung hợp đơn giản hơn rất nhiều? Lục Nguyên lại thử một lần, phát hiện đúng là có thể làm. Đem thất tình chi kiếm từ trật tự hà xẹt một vòng, phát hiện trật tự hà hướng đến tứ cực gần rất nhiều. Chuyện này là sao? Lục Nguyên chìm trong úy tư, chợt nghĩ ra một loại khả năng. Mười thiết tắc thiên địa ở chung hài hòa trong thiên địa, bản thân không nên ngăn trở nhau mới đúng. Cơ bản là đạo tự thúc đẩy, quay quanh đạo tự.

Nhưng mười thiết tắc trong thiên địa vào tay mỗi người bởi vì xen lẫn cảm tình khác nhau mà ngăn chặn lẫn nhau, không cách nào thúc đẩy được. Thất tình chi kiếm của mình có thể hấp thu thất tình lục dục, đem thất tình trên các thiết tắc tiêu trừ, khiến thiết tắc trở về căn nguyên ban đầu. Vừa lúc chỗ này có đạo tự phân thân, không phải đạo tự phân thân bình thường mà là một phần đạo tự phân thân, vậy thì tất nhiên toàn bộ lấy đạo tự phân thân làm chủ thể bắt đầu giao hòa.

Lục Nguyên phát hiện trước mắt luân hồi bàn, âm dương bàn, đại nhân quả bàn, ba vô hồi luân bàn to lớn ở trên không trung chậm rãi hiện ra thành hình tam giác. Cùng lúc đó, trật tự hà, thời gian hà, không gian hà, ba con sông trong chớp mắt hòa thành một. Đó là cảnh tượng vô cùng vĩ đại. Cảnh tượng hoành tráng cực kỳ. Dường như sử thi đang vang lên, thiên địa ảo diệu xuyên qua ba luân bàn và ba con sông chảy.

Lục Nguyên bị chấn kinh đơ ra! Lúc Tam Cực Quy Nhất Thức còn không kinh ngạc bao nhiêu. Nhưng bây giờ Lục Cực Quy Nhất Thức, mặc dù không hoàn chỉnh, khi thấy trên bầu trời xuất hiện những thứ đó thì Lục Nguyên vẫn là ngây ngốc ra. Lục Nguyên bây giờ mới phát hiện mình học thiết tắc thật ra là đang nắm giữ tất cả chiêu thức ảo diệu trong thiên địa, chỉ cần nắm được mười cái là sẽ nắm hết tất cả chiêu thức ảo diệu trong thiên địa.

Thiên địa, vũ trụ, vạn sự vạn vật, đều ở trong đó. Lục Nguyên bỗng phát hiện ngực đau đớn, lập tức hồi phục tinh thần, thì ra ngực bị đâm một kiếm, bây giờ thì mình bị thương không nhẹ. Giờ trong Nhắm Mắt Đánh kiếm đường vẫn là tối đen như mực. Đây là cuộc chiến trong bóng tối, Tà Cực Thiên Tôn chậm rãi thụt lùi, đây là quy tắc chiến đấu trong bóng đêm.

Một khi đánh trúng đối thủ tạo thành tổn thương tương đương thì lùi lại thay đổi góc độ công kích khác. Bóng tối không thanh âm, lặng lẽ không tung tích, không thể đoán trắc, cực kỳ bí ẩn. Đây chính là quy tắc của Nhắm Mắt Đánh kiếm đường. Trong thiên địa rất nhiều hoàn cảnh đặc biệt cần có cách đánh như vậy, tu hành trong Nhắm Mắt Đánh kiếm đường là một loại tu hành kahs thực dụng, không giống Mi Mao Kiếm Đường hoàn toàn không có một chút hữu dụng.

Lục Nguyên, bây giờ ngươi hãy thua dưới thực dụng này đi. Tiếp theo chính là lúc Lục Nguyên thua. Tà Cực Thiên Tôn thầm nghĩ trong lòng, đáng tiếc, người trẻ tuổi nước ngoài, ngươi phải chết đây, đó là kết cuọc khiêu chiến uy nghiêm của tà kiếm văn minh. Đợi một lát sau, Tà Cực Thiên Tôn từ một góc độ quái dị khó đoán phát động công kích.

Trong chớp mắt này kiếm của Lục Nguyên chặn kiếm của Tà Cực Thiên Tôn. Hai thanh kiếm ở trên không trung keng một tiếng, ở bóng tối phát ra tiếng giòn vang. A, lần này bị chặn? Tà Cực Thiên Tôn lập tức lùi lại, định tấn công tiếp. Chiến đấu trong bóng đêm cần có kiên nhẫn, phán đoán chính xác, kiếm kỹ tinh tuyệt. Lần này bị chặn thì sao chứ, Lục Nguyên nhất định phải thua.

Chớp mắt, Tà Cực Thiên Tôn nghe Lục Nguyên nói: - Một kiếm. Một kiếm, là có ý gì? Tà Cực Thiên Tôn thầm nhủ. Lục Nguyên lạnh nhạt nói: - Tiếp theo ta sẽ ra một kiếm, nếu như ngươi tránh thoát được thì xem như ngươi lợi hại. Tà Cực Thiên Tôn đáp trả: - Một kiếm ư? Ngươi công kích được ta sao? Giọng gã không cố định một chỗ là chia ra vô số vị trí, đây cũng là cách thường dùng trong chiến đấu bóng tối, Tà Cực Thiên Tôn sử dụng nó càng cao càng diệu. Cho dù ngươi có cách truy tung ngược lại thanh âm cũng khó tìm ra gã thật sự ở đâu. - Dĩ nhiên là công kích được chứ.

Trong phút chốc Lục Nguyên đánh ra một kiếm chuẩn bị đã lâu. Trong khoảnh khắc không trung uất hiện luân hồi bàn, âm dương bàn, đại nhân quả bàn thành hình tam giác. Trật tự hà, thời gian hà, không gian hà cũng xuất hiện trên trời. Sáu thiết tắc ở không trung giao nhau. Đương nhiên tình huống này Lục Nguyên không thấy, Tà Cực Thiên Tôn cũng vậy.

Nhưng không thấy thì mặc kệ nó, có thể cảm giác ra. Tà Cực Thiên Tôn cảm giác được trong một kiếm này dường như thời gian ngừng trôi, không gian hoàn toàn đông lại, trong không trung như có vô hạn luân hồi, dường như gã làm ra bất cứ sơ hở gì sẽ bị đôi mắt tựa ưng ở trong bóng đêm rình rập. Cùng lúc đó, dường như mỗi một chuyện quá khứ đều xuất hiện trong lòng gã, mỗi một vết thương cũ dường như đang đau nhói, gã còn cảm giác đến vạn vật trật tự.

 Thậm chí Tà Cực Thiên Tôn như nghe thấy thanh âm đại đạo, dường như trong một kiếm đong đầy đại đạo chân lý. Đây rốt cuộc là chiêu thức gì vậy! Tà Cực Thiên Tôn sắp phát điên, gã không trông thấy một kiếm này nhưng bằng vào bản năng cảm giác sự đáng sợ của nó. Rõ ràng cảm nhận được một kiếm đâm hướng mình, Tà Cực Thiên Tôn giơ lên Tà Cực không tiên kiếm chặn, nhưng lập tức phát hiện tiên kiếm của mình bị một kiếm Lục Nguyên đánh ra đè bẹp.

Quá mạnh! Một kiếm này quá mạnh! Tà Cực Thiên Tôn lập tức bỏ trốn, nhưng phát hiện cho dù có trón thì một kiếm nhìn như chậm nhưng thật ra rất nhanh đuổi theo. Một kiếm không có kết thúc, vẫn không ngừng truy sát Tà Cực Thiên Tôn. Trong chớp mắt Tà Cực Thiên Tôn sợ đến bay mất ba hồn bảy vía, dùng hết bản lĩnh chặn một kiếm. Kiếm quang của Lục Nguyên đuổi theo kiếm chiêu mà đi. Lục Nguyên biết, một kiếm của mình chưa hết. Tinh hoa của một kiếm này chưa tận.

Lục Nguyên có thể cảm giác được một kiếm của mình sẽ trở thành cường kiếm số một trong đời mình tới nay. Đó là một luồng kiếm quang kinh diễm mà đoan chính, mang theo tiết tấu đại đạo phát triển, kéo dài đuổi theo Tà Cực Thiên Tôn. Trên trời dưới đất, dường như không có chỗ cho Tà Cực Thiên Tôn trốn. Lúc trước đã nói, trong Nhắm Mắt Đánh kiếm đường trừ Tà Cực Thiên Tôn ra còn có mấy trăm người.

 Mấy trăm người này đều là cao thủ kiếm đạo, đã thích ứng chiến đâu trong bóng đêm, mặc dù bọn họ không ngay mặt đối diện mũi nhọn một kiếm của Lục Nguyên, dù không không thấy kinh diễm và đoan chính của nhát kiếm đó, nhưng họ trực giác sợ hãi một kiếm này. Đây rốt cuộc là một kiếm gì vậy! Lại có thể khiến họ kiênh nghiệm chiến trận thấy sợ hãi.

Bây giờ họ rất hy vọng thấy rõ ràng một kiếm đó có hình dạng gì, nhưng đáng tiếc là không thể. Đúng là không thấy được, vì nơi này một mảnh tối đen, khiến mong chờ thành thất vọng. Thường ngày họ thói quen chiến đấu trong bóng tối, thích như vậy nhưng giờ lại bởi vì không thấy ánh sáng một kiếm này mà biến thành tiếc nuối tại sao xung quanh tối đen. Một kiếm này, vẫn còn tiếp tục.

Đây là một kiếm gì thế này! Một kiếm đuổi theo Tà Cực Thiên Tôn. Tà Cực Thiên Tôn biết mình tuyệt đối không thể chặn lại được, mũi nhọn của kiếm quá đáng sợ, quá sắc bén, không gì sánh bằng. Giây phút cuối cùng Tà Cực Thiên Tôn dùng ra chiêu át chủ bài, U Quỷ Vô Song! Chớp mắt gã như biến thành u quỷ vậy. U Quỷ Vô Song là một thân pháp rất xuất sắc, trong bóng đêm đi về như gió, khó tìm được tung tích. U Quỷ Vô Song là công pháp mà Tà Cực Thiên Tôn ở di thất địa ngẫu nhiên tìm được chứ không thuộc về tà kiếm văn minh, sau khi gã học được U Quỷ Vô Song thì không còn ai có thể tìm ra gã trong bóng đêm.

Không tìm thấy chân thân thì đương nhiên không cách nào đánh bại được gã. Đây chính là U Quỷ Vô Song! Trong bóng đêm đó là gần như pháp môn vô địch. Bản thân Tà Cực Thiên Tôn là người thủ đường của Nhắm Mắt Đánh kiếm đường, nhưng đám người trong Nhắm Mắt Đánh kiếm đường có không ít là cường giả. Tà Cực Thiên Tôn lúc trước đấu với cao thủ khác trong Nhắm Mắt Đánh kiếm đường là một chọi ba, sau khi luyện thành U Quỷ Vô Song rồi gã có thể trong bóng đêm một đấu mười lăm người, đủ thấy sự kỳ diệu của U Quỷ Vô Song.

Người đấu với gã căn bản không thể tìm thấy chân thân. Bây giờ Tà Cực Thiên Tôn lấy ra U Quỷ Vô Song, gã bỗng nhiên biến mất. Kiếm quang của Lục Nguyên đông lại trên không trung, đối phương biến mất, một kiếm không còn địch thủ thì dĩ nhiên là không thi triển được nữa. Nhưng một kiếm này chưa xong. Một kiếm này là kiếm mạnh nhất mình có thể thi triển ra.



Thế vào vào lúc này nó khựng lại. Làm sao tìm ra đối thủ đây? Lục Nguyên ở trong bóng tối suy tư. Nếu không tìm thấy đối thủ, đợi một kiếm qua đi thì hoàn toàn xong rồi. Dù sao một kiếm này không thể tồn tại thời gian quá lâu, may là trong phạm vi nó bao phủ thời gian gần như đứng lại khiến Lục Nguyên có thể phân tâm nghĩ. Lục Nguyên đột nhiên cảm giác nếu một kiếm này tiếp tục biến mạnh nữa, thần chân chính sáu thiết tắc quy nhất, vậy là sẽ hùng mạnh không gì sánh bằng.

Kiếm hùng hồn không gì sánh được cs thể bao phủ toàn Nhắm Mắt Đánh kiếm đường, dù là Tà Cực Thiên Tôn ở góc nào trong Nhắm Mắt Đánh kiếm đường chỉ cần còn ở kiếm đường là sẽ bị hắn đâm trúng. Tức là nói hắn phải bổ sung đủ sáu thiết tắc. Nhưng muốn bổ sung đủ sáu thiết tắc không phải chuyện dễ. Trật tự thiết tắc và đại nhân quả thiết tắc không dễ bổ sung xong. So sánh thì mình trước tiên bổ sung đủ trật tự thiết tắc đã. Trật tự thiết tắc chỉ kém vinh kiếm ý, lạc kiếm ý.

Lục Nguyên lấy hai hai chữ 'Đốn, 'Ngộ', sâu tạn đáy lòng bùng phát ý chí chiến đấu cường đại. Gia không tin vinh kiếm ý, lạc kiếm ý có thể làm khó được mình. Hai chữ ngộ đạo tỏa ra ánh sáng vô tận. Chớp mắt này, Lục Nguyên thật sự buộc ra tất cả tiềm lực của mình. Thời gian ngừng trôi, Lục Nguyên không mất bao nhiêu lâu đã cảm giác một chút vị vinh kiếm ý. Cỏ cây sức sống, cây cối rậm rạp, nhưng cái này là vinh, vinh tương tự với phồn.

Nhưng phồn là ở số lượng phồn hoa, còn vinh ở chỗ phồn vinh thì xinh đẹp. Vinh so với phồn càng hoa, càng quý, càng xinh, càng đẹp, càng ưu mỹ, càng động lòng người. Vinh kiếm ý, thành tựu rồi. Đến đây thì chỉ còn một mình lạc kiếm ý. Lạc! Cái gì gọi là lạc! Có thăng tức có lạc. Thiên địa sơ khai, thanh thì lên trên làm thiên, trọc thì trầm xuống làm địa. Địa tồn tại là vì càng tốt dưỡng dục vạn vật, bồi dưỡng vạn vật. Không sai, hoàn cảnh bầu trời chỉ có càng mạnh mới sinh tồn được, đa số kẻ yếu thì không thể sống nổi. Vèo rơi xuống mặt đất, hòa vào bùn, là vì sinh mệnh mới.

Cái gọi là lạc tức hy sinh chính mình, vì sinh mệnh mới, sức sống mới, đây chính là lạc. Còn về gia tộc suy sụp, cái gọi là suy thì không cần nhắc chỉ nói đến chữ lạc. Một gia tộc lạc rồi để gia tộc khác đi lên vị trí, đây chính là lạc. Trên bầu trời có một tấm thượng cổ phù chú dâng lên, là một chữ lạc. Lúc này Lục Nguyên phát hiện trật tự thiết tắc cần mười hai kiếm ý đã tụ tập đủ.

Chiến! Tranh! Hòa! Bình! Phồn! Vinh! Suy! Lạc! Vạn! Vật! Quy! Bản! Trong chớp mắt Lục Nguyên như nhìn thấy trong trời đất có một cánh cửa, xuyên qua cánh cửa mình có thể thấy toàn thế giới. Đúng vậy, là toàn thế giới. Tất cả mọi thứ đều tuân theo trật tự nhất định. Thiên địa vạn vật đều tuân theo trật tự xếp hàng. Nhân loại dường như không có trật tự gì, đôi khi tranh đấu, thỉnh thoảng tàn sát, nhưng tổng thể thì nhân loại ở trong tám chữ chiến tranh hòa bình, phồn vinh suy sụp. Lục Nguyên cảm thấy kiếm thuật của mình lại tiến mảng lớn, xem như triệt để hoàn chỉnh năm thiết tắc.

Trật tự thiết tắc thành công, giờ rắc rối là đại nhân quả thiết tắc. Đại nhân quả thiết tắc là một thiết tắc khá là rắc rối, muốn hiểu ra không dễ. Đại nhân quả thiết tắc thiếu là Phổ Độ Hải. Phổ Độ Hải rốt cuộc là cái gì? Bây giờ Lục Nguyên miễn cưỡng xem như kiến thức rộng lớn nhưng chưa từng nghe qua cái gì là Phổ Độ Hải cả. Nghe tên có liên quan đến phật cổ văn minh nhưng hắn và Túc Vương Phật là kẻ thù, tuyệt đối không thể đi phật cổ văn minh, Túc Vương Phật đó giờ là người văn minh cảnh. Lúc này, kiếm thế của Lục Nguyên đã sắp hết.

Nguồn tổng hợp sưu tầm từ internet và eblog truyện

Xem tiếp Chương 1179 - 1180: Phổ Độ hải (1 - 2)
Xem lại Chương 1175 - 1176: Nhắm Mắt kiếm đường (1 - 2)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Blogger news

Blogroll

About